Tôi ngồi đây giữa phố phường đông đúc
Người với người hối hả bước đi.
Anh là ai giữa biển người trên phố
Là 1 nửa hay chỉ khách qua đường
Vội vã đến vội vã đi, lướt qua đời em
Để sớm mai kia giật mình thức giấc
E biết rằng a vẫn mãi đợi e
Cuộc
đời con người thực ra giống như 1 lữ quán mà chúng ta là chủ, ngày ngày
đều nhìn thấy những người qua đường thần sắc mệt mỏi, đến đến đi đi vội vã.
Có người chỉ ở lại 1 đêm, ăn 1 bữa cơm rồi rời khỏi, sau này chẳng còn
cơ hội gặp lại, thậm chí có người chỉ dừng lại hỏi đường rồi đi ngay.
Có người đi đường mệt quá nghỉ lại lâu hơn 1 chút. Cũng có những người quay
trở lại, nhưng lữ quán vẫn mãi là lữ quán , họ vẫn phải rời đi. Sau đó
lại có những lớp người khác, bề ngoài thay đổi nhưng vẫn cứ như vậy lặp đi
lặp lại thành 1 vòng tuần hoàn, con người ngày qua ngày dần dần già đi.
Chúng ta chẳng bao giờ biết được hôm nay ai sẽ đến, ngày mai ai sẽ đi
và ai sẽ là ng ở lại.
Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014
Đăng ký:
Bài đăng
(
Atom
)